Thứ Tư, 2 tháng 9, 2015

Hôm nay sáng mồng 2 tháng 9

20 / 7 âm lịch là ngày giỗ anh và cũng đúng vào dịp mà cả đất nước đang hân hoan kỷ niệm 70 năm Quốc Khánh 2 / 9 . Một ngày trọng đại phải không anh?

Hôm nay cả nhà anh chắc tề tựu đông đủ. Còn ở nơi nào đó anh có vui không? Có ấm áp không mà sao em như thấy anh đang mỉm cười?

Đã mấy năm rồi, kể từ khi quen biết các em trai của anh, được đọc những bài viết vô cùng xúc động mà các em của anh dành cho anh, em cảm thấy có một cái gì đó thật gắn kết, thật gần gũi và thật chân thành.

Rằm tháng 7 này em đã đến Quan ÂmPhật Đài để cầu nguyện cho anh. Cũng như mọi lần em rất thành tâm nhưng tâm em lại không được tịnh. Anh biết vì sao không, vì em dẫn theo đứa cháu nghịch ngợm chưa tròn 3 năm tuổi. Thằng bé cứ chạy đi chạy lại làm em phân tâm đó, nhưng em biết anh vẫn nghe được rõ ràng lời em nói mà, phải không anh?

Hôm nay miền Trung nắng đẹp, còn HN chắc đang âm u, mùa này ở H vẫn còn sen đấy, nếu em được có mặt ở đó vào dịp này chắc chắn em sẽ dâng lên anh một đoá sen trắng để tỏ lòng tri ân sâu sắc những người con đã ngã xuống cho sự bình yên của dân tộc.

Lần này em lại viết những dòng chữ này cho anh nhưng không như những lần viết trước. Người ta không hiểu lại bảo là em điên có giới hạn cơ đấy, nhưng không sao cả, (àh, mà mấy ông nhà thơ lớn chẳng phải họ đều có chút điên điên đó sao) hihi...

Một ngày đã nhẹ nhàng khép lại, em tạm biệt anh ở đây. Hẹn anh ngày này năm sau bằng một cánh thư khác và sẽ tiếp nối những lời tri ân cầu nguyện trong tháng 7 thiêng liêng này.

Cầu mong ở nơi nào đó anh bình an. Và cả nhà anh luôn bình an.