Người bí mật đã được... bật mí
- " Trúc xinh trúc mọc bờ ao
Tr xinh Tr mặc ( áo ) màu nào... cũng xinh "
Hôm sau T reply:
" Chảnh như con... cá cảnh " í, híhí...
Bẵng một thời gian, khi tôi vào mạng thì đã thấy nick chat T sáng đèn:
- Sáng ni anh được cầm tay em rồi hí, ấm áp và mịn màng lắm lắm.
Tôi le lưỡi như thể mình đang đối diện với T, rồi giơ cao cánh tay lên ( tất nhiên là T không thể nhìn thấy được ), tôi vênh váo:
- " Cổ tay Tr trắng lại tròn
Chưa cho ai gối nên còn... trinh nguyên", mà, hahaha...
T nháy mắt bằng hình Emoticon tinh nghịch rồi nhấn thêm một mặt cười nghiêng ngã:
- Ôi, anh " thèm " cái cổ tay... trinh nguyên đó lắm nên anh mới cố tình cầm phải tay em.
Tôi cười lớn. Gì chứ cái kiểu " đụng chạm khe khẽ " này thì ngày nào mà tôi chẳng " bị được" ... đụng ít nhất là 70 lần / 100 tờ báo, khà khà...
Đột nhiên T nghiêm túc:
- Tr nì, cho anh biết địa chỉ nhà em được không?
Chi rứa? Tôi hỏi ngay
- Thì... để những lúc nhớ em, anh đi ngang nhìn vào cho... đỡ nhớ...
Dường như không có sự xúc cảm nào trong câu nói mà tôi cho là nửa đùa nửa thật ấy, tôi đề nghị:
- Rứa thì mình trao đổi. Anh cho Tr thấy mặt, Tr cho anh địa chỉ.
- Em mà biết mặt anh rồi thì sau ni mần răng anh nhìn lén em được nữa.
Bất ngờ tôi thấy T thoát ra, tôi nhấn vội:
- Khoan... đã...
T đăng nhập lại.
Thêm một hình mặt cười nhăn nhở nữa, T nói:
- Anh " khoan " là " lủng " đó, háhá...
Tôi la lên:
- Trời, ăn với nói rứa đó hỉ? Vô duyên chưa tề...
T lại cười.
Tôi không chịu thua, đã " táo tợn" thế thì tôi cũng... " táo bạo" luôn cho biết:
- " Khoan mà không... mới tài
Khoan mà... người ta thường tình ", hehehe...
- Ui thui rùi! Anh gặp phải cao thủ võ lâm rồi, mà nì em cũng đáo để thiệt đó.
- Rứa thì lần sau anh nói cho cẩn thận nghe.
Thế là tôi không gặp T từ lúc đó...
...
Buổi chiều trời tháng sáu nóng quá, tôi ra trước quầy ngồi vác mặt nhìn ra đường. Biết bao gương mặt xa lạ đi qua mà tôi nào biết ai là ai.
Tối về tôi nhận được tin nhắn của T:
- Rứa là lúc chiều em đã nhìn thẳng vào mắt anh rồi đó nghe. Ánh mắt em nhìn anh dịu dàng, nồng nàn, ấm áp và sâu thẳm chi lạ.
- Ôi trời! Tôi kêu lên. Không ngờ trí tưởng tượng của T quả là phong phú. Tôi cười khục khặc trong cổ họng như sợ ai nghe thấy, rồi dường như không chịu được sự kìm nén, tiếng cười của tôi vỡ oà ra, tôi có cảm giác như nó văng vào cửa kính cái rầm, kính vỡ loảng xoảng ...
...
Đã mấy năm rồi mà tôi vẫn chưa biết mặt T, trong khi đó T vẫn thỉnh thoảng làm người xa lạ ghé mua báo, vẫn nhìn tôi mỗi khi T đi qua. Vẫn để lại tin nhắn, và vẫn... " tán tỉnh " tôi như... thường. Còn tôi thì mù tịt. Dù vậy tôi cũng chẳng băn khoăn bởi tôi là người tinh ý lại có linh cảm tốt, tôi tin chắc một ngày nào đó tôi sẽ nhận ra T...
...
Sáng nay tôi không nở nụ cười với khách hàng lạ như mọi khi. Đúng là khi tâm trạng không tốt thì nó ảnh hưởng ít nhiều đến thái độ của mình với mọi người chung quanh. Tôi biết nhưng sao tôi vẫn không cười được...
Một người đàn ông cua xe qua đường và ghé vào quầy tôi với cái nhìn hơi mỉm cười.
Bằng trực giác của mình tôi gần như chắc chắn đó là T, song tôi vẫn làm ra vẻ bình thường:
- Dạ, anh cần chi ạ?
- Ngày ni có báo chi mới không?
Tôi đưa tay chỉ vào mấy tờ báo. Anh ta lấy 1 tờ và hỏi tôi mấy nghìn.
- Dạ, 8 nghìn.
Anh ta rút ví lôi tờ 20 nghìn đưa cho tôi, dù rất khẽ tôi vẫn nhận thấy bàn tay ấy run run.
Giờ thì tôi đã có thể khẳng định đó chính là T rồi, bởi cái dáng quen quen mà tôi nhìn ở nick chat, cũng cặp kính đen thui đó che một phần gương mặt xương xương. Nhưng vấn đề là làm sao để anh ta bỏ cặp kính ra để mình nhìn rõ mặt. Trong nháy mắt đoạn quảng cáo mì Kokomi hiện ra với con cá vàng " cơ hội cuối cùng của ta đây" * , tôi đưa tay chỉ:
- Cái mắt kiếng của anh bị chi tề?
Theo phản xạ, anh ta đưa tay mở vội chiếc gương.
Ôh hô... Thế là tôi được nhìn thấy mặt của T rồi. Còn T thì bối rối, xấu hổ ( vì biết là bị tôi lừa) bước nhanh ra và đề máy cho xe chạy...
Không biết khi về thì T có biết là tôi đã phát hiện ra T không nhưng tôi thấy vui là : Người bí mật đã được... bật mí...
Tôi chun mũi nói một mình:
-Xí... rứa mà lúc nào cũng bảo anh đẹp trai lắm, cỡ Alain Delon lận...
- Xạo ... xạo...*
* Những từ trong quảng cáo.
Tôi và T quen nhau từ Vietsingle sau đó thì qua Yahoo chat. Tiếng là vậy chứ năm Thìn đến năm Dậu chúng tôi mới có dịp tán gẫu với nhau đôi lần.
T có kể sơ qua về công việc, cuộc sống gia đình, tình bạn, tình yêu, về cả con đường nơi T ở. Chỉ là tôi không biết địa chỉ cụ thể thôi chứ nếu đúng như lời T nói thì T ở cũng không cách xa tôi lắm, nghĩa là T vẫn có thể nhìn thấy tôi mỗi khi đi làm về.
Trên nick chat của T có hình một người đàn ông đeo kính đen. T bảo đó là hình của T. Tôi nói vui nếu tôi nhận ra được T chắc tôi chết liền. T cười ha hả trên màn hình.
T biết khá rõ về tôi vì T nói T hay ghé mua báo. Còn tôi chỉ nhìn thấy được dáng T hơi gầy, khuôn mặt hơi xương dưới cặp kính đen qua nick chat. Tất cả chỉ có thế...
Bữa nọ, T để lại tin nhắn:
- Hôm ni em mặc áo màu tím ngó xinh hí!
Tôi đùa vui:- " Trúc xinh trúc mọc bờ ao
Tr xinh Tr mặc ( áo ) màu nào... cũng xinh "
Hôm sau T reply:
" Chảnh như con... cá cảnh " í, híhí...
Bẵng một thời gian, khi tôi vào mạng thì đã thấy nick chat T sáng đèn:
- Sáng ni anh được cầm tay em rồi hí, ấm áp và mịn màng lắm lắm.
Tôi le lưỡi như thể mình đang đối diện với T, rồi giơ cao cánh tay lên ( tất nhiên là T không thể nhìn thấy được ), tôi vênh váo:
- " Cổ tay Tr trắng lại tròn
Chưa cho ai gối nên còn... trinh nguyên", mà, hahaha...
T nháy mắt bằng hình Emoticon tinh nghịch rồi nhấn thêm một mặt cười nghiêng ngã:
- Ôi, anh " thèm " cái cổ tay... trinh nguyên đó lắm nên anh mới cố tình cầm phải tay em.
Tôi cười lớn. Gì chứ cái kiểu " đụng chạm khe khẽ " này thì ngày nào mà tôi chẳng " bị được" ... đụng ít nhất là 70 lần / 100 tờ báo, khà khà...
Đột nhiên T nghiêm túc:
- Tr nì, cho anh biết địa chỉ nhà em được không?
Chi rứa? Tôi hỏi ngay
- Thì... để những lúc nhớ em, anh đi ngang nhìn vào cho... đỡ nhớ...
Dường như không có sự xúc cảm nào trong câu nói mà tôi cho là nửa đùa nửa thật ấy, tôi đề nghị:
- Rứa thì mình trao đổi. Anh cho Tr thấy mặt, Tr cho anh địa chỉ.
- Em mà biết mặt anh rồi thì sau ni mần răng anh nhìn lén em được nữa.
Bất ngờ tôi thấy T thoát ra, tôi nhấn vội:
- Khoan... đã...
T đăng nhập lại.
Thêm một hình mặt cười nhăn nhở nữa, T nói:
- Anh " khoan " là " lủng " đó, háhá...
Tôi la lên:
- Trời, ăn với nói rứa đó hỉ? Vô duyên chưa tề...
T lại cười.
Tôi không chịu thua, đã " táo tợn" thế thì tôi cũng... " táo bạo" luôn cho biết:
- " Khoan mà không... mới tài
Khoan mà... người ta thường tình ", hehehe...
- Ui thui rùi! Anh gặp phải cao thủ võ lâm rồi, mà nì em cũng đáo để thiệt đó.
- Rứa thì lần sau anh nói cho cẩn thận nghe.
Thế là tôi không gặp T từ lúc đó...
...
Buổi chiều trời tháng sáu nóng quá, tôi ra trước quầy ngồi vác mặt nhìn ra đường. Biết bao gương mặt xa lạ đi qua mà tôi nào biết ai là ai.
Tối về tôi nhận được tin nhắn của T:
- Rứa là lúc chiều em đã nhìn thẳng vào mắt anh rồi đó nghe. Ánh mắt em nhìn anh dịu dàng, nồng nàn, ấm áp và sâu thẳm chi lạ.
- Ôi trời! Tôi kêu lên. Không ngờ trí tưởng tượng của T quả là phong phú. Tôi cười khục khặc trong cổ họng như sợ ai nghe thấy, rồi dường như không chịu được sự kìm nén, tiếng cười của tôi vỡ oà ra, tôi có cảm giác như nó văng vào cửa kính cái rầm, kính vỡ loảng xoảng ...
...
Đã mấy năm rồi mà tôi vẫn chưa biết mặt T, trong khi đó T vẫn thỉnh thoảng làm người xa lạ ghé mua báo, vẫn nhìn tôi mỗi khi T đi qua. Vẫn để lại tin nhắn, và vẫn... " tán tỉnh " tôi như... thường. Còn tôi thì mù tịt. Dù vậy tôi cũng chẳng băn khoăn bởi tôi là người tinh ý lại có linh cảm tốt, tôi tin chắc một ngày nào đó tôi sẽ nhận ra T...
...
Sáng nay tôi không nở nụ cười với khách hàng lạ như mọi khi. Đúng là khi tâm trạng không tốt thì nó ảnh hưởng ít nhiều đến thái độ của mình với mọi người chung quanh. Tôi biết nhưng sao tôi vẫn không cười được...
Một người đàn ông cua xe qua đường và ghé vào quầy tôi với cái nhìn hơi mỉm cười.
Bằng trực giác của mình tôi gần như chắc chắn đó là T, song tôi vẫn làm ra vẻ bình thường:
- Dạ, anh cần chi ạ?
- Ngày ni có báo chi mới không?
Tôi đưa tay chỉ vào mấy tờ báo. Anh ta lấy 1 tờ và hỏi tôi mấy nghìn.
- Dạ, 8 nghìn.
Anh ta rút ví lôi tờ 20 nghìn đưa cho tôi, dù rất khẽ tôi vẫn nhận thấy bàn tay ấy run run.
Giờ thì tôi đã có thể khẳng định đó chính là T rồi, bởi cái dáng quen quen mà tôi nhìn ở nick chat, cũng cặp kính đen thui đó che một phần gương mặt xương xương. Nhưng vấn đề là làm sao để anh ta bỏ cặp kính ra để mình nhìn rõ mặt. Trong nháy mắt đoạn quảng cáo mì Kokomi hiện ra với con cá vàng " cơ hội cuối cùng của ta đây" * , tôi đưa tay chỉ:
- Cái mắt kiếng của anh bị chi tề?
Theo phản xạ, anh ta đưa tay mở vội chiếc gương.
Ôh hô... Thế là tôi được nhìn thấy mặt của T rồi. Còn T thì bối rối, xấu hổ ( vì biết là bị tôi lừa) bước nhanh ra và đề máy cho xe chạy...
Không biết khi về thì T có biết là tôi đã phát hiện ra T không nhưng tôi thấy vui là : Người bí mật đã được... bật mí...
Tôi chun mũi nói một mình:
-Xí... rứa mà lúc nào cũng bảo anh đẹp trai lắm, cỡ Alain Delon lận...
- Xạo ... xạo...*
* Những từ trong quảng cáo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment
Link : <a href="Link URL">TÊN LINK </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhạc của tui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]