Cái chổi quét mạng nhện của tôi bị gãy cán khá lâu rồi nhưng chưa mua được. Bữa đó thấy hai người bán chổi đi ngang qua thì tôi gọi lại mua một cái.
Người đàn ông gầy còm trạc tuổi 60, hai mắt bị mù nhưng trên vai phải vác một bó chổi to vừa dài vừa nặng. Người thanh niên trẻ thì cao to, mắt sáng mà trên tay chỉ cầm độ chục cái chổi con loại dùng để quét bàn ghế.
Tôi đứng nhìn cho đến khi bóng hai người đi khuất mà trong lòng thấy không vui. Và sau đó thì tôi cũng quên bẵng đi chuyện ấy.
Cho đến sáng nay, khi tôi đang định mua hàng của của mệ bán hàng thường gánh đi qua đây. Trong lúc ngồi nghỉ mệt mệ mới kể. Vừa lúc nãy mệ thấy hai người đi bán chổi. Một ông già bị mù cả hai mắt và một thanh niên trẻ( như tôi đã gặp lúc trước). Người đàn ông mù thì vác bó chổi nặng vừa đi vừa thở hổn hển trông mệt và khát nước lắm. Người thanh niên đi bên cạnh mới đưa tay vào chiếc túi lấy ra một lon nước bò húc. Anh ta mở ra rồi đưa lên miệng uống tỉnh bơ, uống hết rồi vất cái lon mà không đưa cho bác kia uống một chút nước nào. Mệ nhìn thấy mà sững người luôn. Mệ nói người mô mà lạ rứa hè, uống rứa mà uống cũng được hè, chắc nghĩ ông kia mù nên không thấy đó mờ,...
Tôi đem câu chuyện đó kể cả chuyện lúc trước về kể với mẹ. Mẹ tôi bảo " sao con không mua một lon nước mà mời bác ấy uống?" Tôi thấy buồn khôn nguôi vì tôi có mặt ở đó đâu.
Hai người cùng dìu nhau đi chung một con đường, cùng đi bán để kiếm cái ăn cái mặc sao nỡ nào đối xử với nhau như người xa lạ vậy chứ? ? ?
Cuộc đời có nhiều chuyện nghĩ cũng lạ !!!
Người đàn ông gầy còm trạc tuổi 60, hai mắt bị mù nhưng trên vai phải vác một bó chổi to vừa dài vừa nặng. Người thanh niên trẻ thì cao to, mắt sáng mà trên tay chỉ cầm độ chục cái chổi con loại dùng để quét bàn ghế.
Nghe tôi gọi thì người thanh niên kia dừng lại, bác người mù buông vội một tay đang vịn vào anh thanh niên kia và vội vã đỡ bó chổi trên vai đặt xuống đất. Bác mở dây cột hai đầu ra. Tôi lựa một cái và trả tiền.
Biết tôi đã chọn xong, bác lúi húi sắp chổi lại rồi mò mẫm sợi dây cao su để buộc chổi. Tôi thấy vậy cũng sớ rớ tay vào. Cột xong đầu này bác lại cột đầu kia một cách thành thạo như đã thuộc từng vị trí của nó. Đoạn bác xốc bó chổi đưa lên vai trong khi người thanh niên kia vẫn đứng yên như việc đó là việc phải làm của bác người mù.Tôi đứng nhìn cho đến khi bóng hai người đi khuất mà trong lòng thấy không vui. Và sau đó thì tôi cũng quên bẵng đi chuyện ấy.
Cho đến sáng nay, khi tôi đang định mua hàng của của mệ bán hàng thường gánh đi qua đây. Trong lúc ngồi nghỉ mệt mệ mới kể. Vừa lúc nãy mệ thấy hai người đi bán chổi. Một ông già bị mù cả hai mắt và một thanh niên trẻ( như tôi đã gặp lúc trước). Người đàn ông mù thì vác bó chổi nặng vừa đi vừa thở hổn hển trông mệt và khát nước lắm. Người thanh niên đi bên cạnh mới đưa tay vào chiếc túi lấy ra một lon nước bò húc. Anh ta mở ra rồi đưa lên miệng uống tỉnh bơ, uống hết rồi vất cái lon mà không đưa cho bác kia uống một chút nước nào. Mệ nhìn thấy mà sững người luôn. Mệ nói người mô mà lạ rứa hè, uống rứa mà uống cũng được hè, chắc nghĩ ông kia mù nên không thấy đó mờ,...
Tôi đem câu chuyện đó kể cả chuyện lúc trước về kể với mẹ. Mẹ tôi bảo " sao con không mua một lon nước mà mời bác ấy uống?" Tôi thấy buồn khôn nguôi vì tôi có mặt ở đó đâu.
Hai người cùng dìu nhau đi chung một con đường, cùng đi bán để kiếm cái ăn cái mặc sao nỡ nào đối xử với nhau như người xa lạ vậy chứ? ? ?
Cuộc đời có nhiều chuyện nghĩ cũng lạ !!!
- hoasenvangTruyện phản ảnh hiện thực xã hội này rất cần được mọi người ủng hộ. Cái cần phê phán phải được phê phán tận gốc. Với mình, có lẽ mình sẽ tới trước mặt anh trẻ phê trực tiếp luôn cho tới khi nào anh ta sửa đổi, chuyện này không khó.Reply this comment
- .Rat_Hue viết giống giọng văn như dòng văn hiện thực phê phán. Truyện ngăn này đưa vào dạy ở nhà trường câpó 2 hoắc cấp 3 trong giai đoạn hiện nay có khi có tác dụng giáo dục nhân cáh học sinh rất tốt đấy. Mình sẽ có bài bình sau nhé. không biết bạn có phật lòng không.Chúc mừng Rat_Hue nhéReply this comment
- Hao HaoNếu những câu chuỵện như thế này diễn ra quanh ta thì đừng nói nửa mệtReply this comment
- Nam PhongSự vô lý của cuộc đời này đã tạo nên xã hội! XH càng phát triển bao nhiêu thì lòng trắc ẩn càng trở nên mai một. Buồn!!! Buổi tối vui vẻ chị nhé!!!Reply this comment
- nguhoRH71 cho biết tên bản nhạc mà bạn đã com. bên nhà thanhdalat đi.Có 2 câu: "biển xanh cát trắng, sóng hoà nhịp ái ân..." Mình rất thích bài hái này mà không nhớ được tên của nó nên không biết tìm nó ở đâu trên mạng!Reply this comment
- RhumHai người cùng dìu nhau đi chung một con đường, cùng đi bán để kiếm cái ăn cái mặc sao nỡ nào đối xử với nhau như người xa lạ vậy chứ? ? ? Có lẽ người mù cõng người què mới thương nhau chăng? Ỏ đây lại xảy ra một tình cảnh oái oăm: Ông già mù dìu thằng thanh niên đốn mạt!, thằng thanh niên đốn mạt dựa dẫm ông già mù! Cái thằng khốn này nó đối xử với ông già mù không chỉ như người xa lạ mà như kẻ thù ấy chứ. Rat_Hue kể chuyện bằng cái giọng nhẹ nhàng của cô gái Huế mà răng tui tức dữ ri hè! Là tại răng?Reply this comment
- nguhoAnh thanh niên khoẻ mạnh lại đi bóc lột sức lao động của ông già mù! Và trong xã hội,những bà mẹ mìn tối ngày sáng đêm chỉ biết hưởng thụ, đánh bạc trên những đồng tiền trẻ em tàn tật suốt ngày phải đi xin ăn để cung phụng cho chúng! Làm sao hết những bất công?Reply this comment
- Tamxung quanh còn nhiều thứ trước mắt ,vẫn không sao lý giải được ? vì sao ,do đâu .hả Rat_Hue ? tam thích nhất câu :vì sao con không mua 1 lon nước mà mới bác ấy uống ? làm lòng người ấm lại .sao bao mệt mỏi ,bươn chải ,lo toan .mà ta còn thiếu sót quá.Reply this comment