Mở mắt ra thì trời đã sáng rõ.
Dung cố ngồi dậy nhưng không sao nhấc nổi mình. Từ tối qua cô đã thấy mệt trong người, tưởng qua một đêm là sẽ khỏi, không ngờ còn nặng hơn.
Lúc đầu Dung thấy tủi thân nên thường khóc lặng lẽ một mình. Dung chẳng biết tâm sự cùng ai khi mà cô chỉ có hai đứa con trai.
Lâu dần rồi cũng thành quen, bao nhiêu tủi hờn trong Dung dường như chai sạn hết, bởi cô biết, giờ mà cô có cạo trọc đầu, có ăn mặc quần áo rách te tua thì chàng cũng không có ý kiến. Nhiều lúc Dung muốn gây lộn vối ai đó, hay thử một lần ngoại tình để chồng bắt gặp xem chàng có phản ứng gì không?...
Trong con người Dung vẫn thường mâu thuẩn như thế. Một mặt thì tự an ủi mình có một cuộc sống tương đối đầy đủ, thoải mái bên cạnh hai đứa con ngoan và một người chồng chỉ biết làm việc, không biết đến nhậu nhẹt say xỉn bao giờ...
Tuy nhiên, ở một góc khuất nào đó cô vẫn thấy mình thật sự bất hạnh. Đã bao nhiêu năm chung sống mà chưa một lần Dung được nghe chồng thì thầm vào tai " Anh có làm em hạnh phúc không ? " ; " Anh cám ơn em nhé! " ; hay ôm Dung thật chặt và hôn cô thật nồng nàn sau một cuộc ái ân...
Đã không ít lần trái tim Dung nổi loạn. Dung muốn vứt bỏ tất cả để đi đâu đó hay để tìm một cuộc sống dễ chịu hơn nhưng sao cô không thể làm được. Vì thế Dung vẫn sống, sống một cách cam chịu, sống với một nỗi cô đơn ngay trong chính căn nhà của mình.
Dung biết chồng cô không phải là người có lòng dạ xấu, chỉ có điều chàng quá vô tâm. Chàng không để ý đến những cảm xúc, những khao khát của vợ. Đã nhiều lần Dung nói gần nói xa nhưng chàng đều gạt đi.
Phải chăng vì Dung sống quá chu đáo, quá tận tâm với gia đình nên tạo một thói quen xấu cho chồng? Chàng chỉ biết quen được nhận mà không hề biết cho? Liệu đó là lỗi ở Dung?
Thật sự Dung không biết phải làm thế nào? Hay cô sẽ sống mà bớt quan tâm một chút, hờ hững đi một chút để khỏi thấy hụt hẫng? Dung cũng không biết nữa...
Dung cố ngồi dậy nhưng không sao nhấc nổi mình. Từ tối qua cô đã thấy mệt trong người, tưởng qua một đêm là sẽ khỏi, không ngờ còn nặng hơn.
Nằm thêm chút nữa rồi Dung cũng gắng gượng dậy bước vào bếp nấu bữa ăn sáng cho chồng. Dung biết nếu cô có nằm thêm bao lâu nữa thì cũng chẳng có gì thay đổi khi mà chồng Dung vô tâm đến lạ kỳ...
Bình thường thì không sao, nhưng lúc ốm đau nghĩ đến cảnh chồng người ta chăm sóc vợ mà Dung thấy tủi thân vô cùng. Lẽ ra không thấy bóng dáng vợ ra vào như mọi khi thì cũng vào nhà coi xem sao, đằng này chàng cứ cắm cúi vào công việc, đến giờ ăn thì vào ăn, ăn xong chàng nằm nghỉ, chiều lại làm tiếp. Bữa ăn không thấy vợ ăn cùng chàng cũng chẳng hỏi con sao mẹ không ăn cơm...
Lấy nhau đã nhiều năm nên Dung hiểu hết những tính cách cũng như sở thích của chồng. Chàng thích ăn gì dù món quen hay lạ Dung cũng mày mò học hỏi rồi nấu nướng bằng cả tấm lòng. Tối thứ bảy, chủ nhật Dung thích xem phim cuối tuần nhưng chàng lại thích bóng đá, thế là cô cũng ngồi để cùng chồng xem cho vui.
Có một lần làm Dung nhớ mãi. Khi đó cô mua lươn về làm, vì sơ ý thế nào mà cái lưỡi câu nó nằm gọn trong xoong chuối um. May mà Dung phát hiện ra sớm nên không sao cả. Tuy nhiên sau lần đó cô cũng sờ sợ khi nghĩ đến chuyện ăn lươn.
Ấy thế mà Dung không thể bỏ qua được khi thỉnh thoảng nhà hàng xóm câu gặm được những con lươn to, có con nặng gần cả ký. Biết chồng và con thích, cô mua về và cố gắng lắm mới làm được vì trông nó đáng sợ quá. Sau đó cô đem xào với miến trông thật ngon. Thấy chồng và con đã ngồi vào bàn ăn, Dung bê luôn chảo lươn nóng hổi thơm phức đổ hết ra một đĩa lớn. Vì còn những con cá đang chiên dở nên cô để chồng và con ăn trước. Khi Dung xong việc ngồi vào bàn thì cũng là lúc đĩa lươn còn cỡ hai múi đũa. Lúc ấy chàng mới nhìn vợ và nói " còn chỗ này cho em ". Dung quay mặt đi nơi khác mà thấy mắt mình cay cay. Tuy đó không phải là lần đầu nhưng sao lòng cô vẫn ấm ức chi lạ...Lúc đầu Dung thấy tủi thân nên thường khóc lặng lẽ một mình. Dung chẳng biết tâm sự cùng ai khi mà cô chỉ có hai đứa con trai.
Lâu dần rồi cũng thành quen, bao nhiêu tủi hờn trong Dung dường như chai sạn hết, bởi cô biết, giờ mà cô có cạo trọc đầu, có ăn mặc quần áo rách te tua thì chàng cũng không có ý kiến. Nhiều lúc Dung muốn gây lộn vối ai đó, hay thử một lần ngoại tình để chồng bắt gặp xem chàng có phản ứng gì không?...
Trong con người Dung vẫn thường mâu thuẩn như thế. Một mặt thì tự an ủi mình có một cuộc sống tương đối đầy đủ, thoải mái bên cạnh hai đứa con ngoan và một người chồng chỉ biết làm việc, không biết đến nhậu nhẹt say xỉn bao giờ...
Tuy nhiên, ở một góc khuất nào đó cô vẫn thấy mình thật sự bất hạnh. Đã bao nhiêu năm chung sống mà chưa một lần Dung được nghe chồng thì thầm vào tai " Anh có làm em hạnh phúc không ? " ; " Anh cám ơn em nhé! " ; hay ôm Dung thật chặt và hôn cô thật nồng nàn sau một cuộc ái ân...
Đã không ít lần trái tim Dung nổi loạn. Dung muốn vứt bỏ tất cả để đi đâu đó hay để tìm một cuộc sống dễ chịu hơn nhưng sao cô không thể làm được. Vì thế Dung vẫn sống, sống một cách cam chịu, sống với một nỗi cô đơn ngay trong chính căn nhà của mình.
Dung biết chồng cô không phải là người có lòng dạ xấu, chỉ có điều chàng quá vô tâm. Chàng không để ý đến những cảm xúc, những khao khát của vợ. Đã nhiều lần Dung nói gần nói xa nhưng chàng đều gạt đi.
Phải chăng vì Dung sống quá chu đáo, quá tận tâm với gia đình nên tạo một thói quen xấu cho chồng? Chàng chỉ biết quen được nhận mà không hề biết cho? Liệu đó là lỗi ở Dung?
Thật sự Dung không biết phải làm thế nào? Hay cô sẽ sống mà bớt quan tâm một chút, hờ hững đi một chút để khỏi thấy hụt hẫng? Dung cũng không biết nữa...
Em có về chạnh nhớ lạnh lùng xưa
Em vẫn thế dù trời nắng hay mưa
Em cứ ngỡ đông tàn xuân vẫn mộng
Dù Trời ..
Em có về chạnh nhớ lạnh lùng xưa
Em vẫn thế dù trời nắng hay mưa
Em cứ ngỡ đông tàn xuân vẫn mộng
Dù Trời Đã Thôi Mưa Em đến thăm dù trời đã thôi mưa Em còn đây sỏi đá cũng chẳng thừa Em cứ hẹn trong mơ ta còn gặp Em đã quên ta vẫn nhớ bốn mùa Em vẫn biết hai ta tình vĩnh kết Em ra đi còn lại chút hương xưa Em vô tình để gió rủ rê đưa Em không biết ta vẫn chờ vô vọng Em nhịp đập tình cờ bao xúc động Em bồi hồi ký ức một mình ta Em tình yêu giữa biển nhớ bao la Em thu nhỏ trong hồn ta đắm đuối Em là ai suốt đời ta bối rối Em cứ về trong mộng đã thành thơ Em sưởi lòng ta ấm thoát bơ vơ Em đừng nói chỉ cười ru giấc điệp Tặng Các Bạn Ta và Em Em là ai và ai lại là Ta NT 16.4.2011
Tháng Tư bước bước thoắt sang hè
Đâu có mơ màng ngóng tiếng ve
Chỉ sợ cạn hồ điện chẳng..
Tháng Tư bước bước thoắt sang hè
Đâu có mơ màng ngóng tiếng ve
Chỉ sợ cạn hồ điện chẳng đủ
Còn lo thiếu nước quạt không phê
Nực nồng trời bức đèn mù tịt
Tăm tối đất nung người sảng ghê
Nóng lạnh tấc gang đời khốn khó
Những mong dịu mát được không hè
Nắng hồng thôi đã nhạt mầu
Bụi hồng xóa bước nhịp cầu em qua
Tơ hồng em quấn người ta
Trần hồng thôi chỉ còn là chiêm bao
Qua đến nhà O để chuyện trò
Chẳng dám ủ ê răng chẳng nói
Chỉ cần ..
Qua đến nhà O để chuyện trò
Chẳng dám ủ ê răng chẳng nói
Chỉ cần ơi ới rứa không cho
Có mà vui nhộn bao ông duật
Không thế buồn tiu mấy cụ cò
Hẹn cuộc tương trì lần nữa nhé
O làm tài phán thế đôi co
Gửi Tặng Rất Huế
Huế 22.3.2011
Võ Sĩ Quý
thêm biểu tượng của xứ sở này thì càng tuyệt. Văn của bạn viết sát với
đời thường, không phải dễ múa bút n..
thêm biểu tượng của xứ sở này thì càng tuyệt. Văn của bạn viết sát với
đời thường, không phải dễ múa bút nhưng bạn vận dụng rất tài tình: biết
chọn lựa những chi tiết tiêu biểu, kết hợp giữa kể, tả, bình, biểu
cảm.. nên sức thu hút của bài viết thật hấp dẫn đối với người đọc..
Vợ không lo sợ chồng nằm với ai/
Rứa còn than ngắn thở dài/
Dại ơi là dại còn ai dại bằng...
Hì hì... có cafe với VB,VSQ,BR cho Ugno gởi lời thăm.
chị bận lòng wa rồi .hãy cởi mỡ trình bày nỗi lòng là cách tốt nhất ,cho truyện ngắn này thôi .
chuc chi luon vui ,khỏe
Đó là câu nói với nhân vật. Còn với bạn một ngày vui nha.
Em đã giải quyết vấn đề hay quá rồi còn gì “Thật sự Dung không biết phải làm thế nào? Hay cô sẽ sống mà bớt quan tâm một chút, hờ hững đi một chút để khỏi thấy hụt hẫng? Dung cũng không biết nữa...”
Hay quá, khen đó. Hi
Không phải ai qua cũng nhớ cầu
Mấy nhịp êm đềm anh bước nhẹ
Bao hơi ..
Không phải ai qua cũng nhớ cầu
Mấy nhịp êm đềm anh bước nhẹ
Bao hơi thổn thức em nuốt sâu
Nếu cho và nhận đồng liên cảm
Thì nhận với cho hợp ý đầu
Nhân ái sẻ chia là rất khó
Chan hòa hạnh phúc ấy mong cầu